Những bài viết về mẹ hay nhất

     

Ngày 8-3 là ngày quốc tế phụ nữ, đây cũng là ngày mà tất cả mọi người có dịp thể hiện tình cảm của mình đến với những người phụ nữ mình yêu quý trong đó có cả mẹ, người phụ nữ đặc biệt của mọi gia đình. Cứ vào ngày này trường học sẽ tổ chức những cuộc thi để các em học sinh có cơ hội được viết về mẹ của mình một cách chân thật nhất. Dưới đây sẽ là tổng hợp những bài văn viết về mẹ nhân ngày 8-3. Các bạn cùng tham khảo nhé!

*


Bài văn số 1 – Tâm sự về mẹ trong lễ kỷ niệm 8-3

Dưới đây là một bài văn của bạn Trần Thị Thúy Trinh – học sinh lớp 9A

“Trong muôn vàn cung bậc cảm xúc thì tình mẫu tử luôn là tình cảm thiêng liêng, cao đẹp nhất. Bức thư trên cũng thay cho lời tâm tình của chúng ta đối với người mẹ thân thương. Có lẽ sau buổi lễ này, một số bạn sẽ chạy ngay, ùa vào lòng mẹ và trao gửi những yêu thương. Đừng ngần ngại, hãy giống như em bé trong “Mây và sóng” để có thể “lăn, lăn, lăn mãi và cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.” Còn tôi, tôi muốn mẹ biết rằng: “Con yêu mẹ! Vì cuộc đời cho đi mà không cần nhận lại. Con yêu mẹ! Vì sự hy sinh thầm lặng mà cao cả. Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ ạ!”

Ngày 8/3 còn là dịp để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu thương dành cho các cô giáo – những người lái đò cần mẫn dìu dắt thế hệ trẻ qua sông. “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” Đó là một đạo lý tốt đẹp của dân tộc ta mà không ai có thể lãng quên. Công lao của những người cô trong việc nuôi trồng, vun đắp tâm hồn cho học sinh chúng em là vô cùng lớn lao. Cô chính là những kỹ sư tâm hồn, là người mẹ thứ hai của tất cả chúng em. Em xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện và tu dưỡng đạo đức để trở thành con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với công ơn nuôi dạy của bố mẹ và thầy cô.

Bạn đang xem: Những bài viết về mẹ hay nhất

Lời cuối cùng, em xin kính chúc quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh lời chúc sức khỏe, thành công và hạnh phúc.

Chúc buổi lễ kỷ niệm của chúng ta thành công tốt đẹp. Em xin chân thành cảm ơn./.”

Bài số 2 – Thư gửi mẹ

“Cuộc đời là một chuỗi những câu hỏi và con sẽ không ngừng hỏi mẹ ạ. Lý do đơn giản là bởi vì con là con của mẹ và con sẽ không bao giờ vượt quá được vòng tay mẹ, không bao giờ đủ hiểu biết hơn mẹ về sự người, sự đời.

Mẹ à, đã 27 năm con tồn tại trên cuộc đời này nhưng chưa một lần nào con đủ dũng cảm để tâm tình với mẹ như trong phim. Ngày hôm nay con lấy hết dũng khí của mình để viết nên dòng chữ này những mong một ngày nào đó có thể… đọc cho mẹ nghe.

Xem thêm: Be With You (2018) - Review Phim Be With You

Trừ khoảng thời gian còn nhỏ con chưa nhận thức được thế giới xung quanh thì cũng phải rất lâu rồi, có lẽ đến hơn 20 năm con chưa ôm mẹ. Ngay cả cái ngày mà bà ngoại mất con cũng chỉ dám đẩy thằng em trai tới, bảo nó hãy ôm mẹ đi vì lúc đó mẹ rất buồn và hoang mang khi mẹ của mẹ không còn trên đời nữa. Con thật hèn nhát mẹ nhỉ?

Rồi còn biết bao nhiêu lần nữa, con tuy là con gái nhưng lại vô cùng nghịch ngợm và ít nghe lời. Những buổi chiều đi học về chỉ biết rong chơi cùng đám bạn mà quên mất rằng giờ đó mẹ cũng vừa đi làm về và phải lập tức vào bếp hì hụi nấu cơm cho 3 bố con. Rồi con được gọi về đi tắm với lại ăn cơm mà cái miệng vẫn còn lụng bụng vì hôm nay mẹ cho chơi ít quá. Con thật là lười nhác và thiếu suy nghĩ mẹ nhỉ?

Cái lần con học cấp 2, cũng là lúc con biết thế nào là chiếc quần jean khi nhìn thấy một đứa bạn trong lớp được mẹ nó mua cho. Về nhà con cũng nằng nặc đòi mẹ. Con vẫn còn nhớ như in là con đã khảo giá trước và nói với mẹ rằng, cái quần chỉ có 50 ngàn thôi. Nhưng con lại chẳng biết được rằng vào cái thời ấy 50 ngàn của mẹ giá trị đến mức nào.

Sáng ngày hôm sau con đi học với ý nghĩ thích thú trong đầu rằng buổi trưa về nhà nhất định sẽ có quần mới. Tan học, con vội vã đạp xe về nhà nhưng thấy nhà cứ nhốn nháo hết cả lên. Hoá ra là chiếc xe đạp mi pha màu xanh huyền thoại của mẹ mang đi chợ bị bọn trộm nó lấy mất, chúng để lại một chiếc mi pha khác nhưng cà tàng hơn xe của mẹ chắc phải đến 20 lần. Con mặc kệ, vẫn hỏi: Mẹ ơi, quần bò mới của con đâu? Mẹ mắng con: Xe đang mất đây này quần áo gì nữa! Thế là con dỗi.

Những ngày sau, mẹ thậm chí còn không dám đi chiếc xe mi pha cà tàng kia đi làm vì sợ xe không rõ nguồn gốc, lỡ không may đang đi trên đường lại đột nhiên có người chạy ra đòi lại xe thì không biết làm thế nào. Chiếc xe dựng ở góc nhà chắc cũng phải tính bằng hàng tuần. Cuối cùng thì con cũng không biết số phận chiếc xe ấy ra sao, nhưng con đã có chiếc quần jean mới.

Chiếc quần màu xanh có thêu hình 2 bông hoa mẫu đơn ở 2 bên đùi. Con thích vô cùng, diện nó đến vài ngày mới thay. Kể từ đó, con đặc biệt yêu thích quần jean và sau này cứ loại quần đó dã chiến suốt những năm đi học. Cho đến bây giờ con vẫn không nguôi niềm ao ước về một bộ sưu tập quần jean khủng. Con thật là trẻ con và ngốc nghếch mẹ nhỉ?

Con lên cấp 3 theo đúng quỹ đạo như những bạn học khác. Mặc dù không đỗ vào trường chuyên của tỉnh nhưng con được học ở lớp chọn với những đứa bạn siêu dễ thương. Chắc hẳn mẹ không biết bọn con đã có hẳn một hội “tứ đại mĩ nhân” để vinh danh (nói đúng hơn là tự phong) 4 bạn nữ xinh xắn và dễ thương của lớp (chúng con tự nhận thôi mẹ à). Rồi con cũng biết thích một bạn nam cùng lớp, nhưng con giấu mẹ. Đến những ngày tháng cao điểm của 3 năm học ấy có lẽ mẹ cũng lờ mờ đoán ra, nhưng con thì luôn đắc chí rằng, mình đã có một bí mật riêng đầu tiên trong cuộc đời.

Rồi cái ngày thi đại học cũng đến, mẹ thì muốn con thi vào trường Học viện Quan hệ quốc tế nhưng con thì nhất quyết không với lý do rằng con học nhàng nhàng thôi, nhà lại chẳng có ai làm to thì làm sao mà xin được việc. Xong, con thi vào trường Kinh Tế Quốc Dân, cũng học tiếng Anh và bây giờ lại đang dò dẫm những bước đi trên một con đường mới tuy là thú vị nhưng lại đầy gian nan. Nhưng con sẽ cố gắng. Con thật cố chấp nhưng cũng có một chút hay ho đấy chứ mẹ nhỉ?