Nước sông quên đặng quên tình

     
Lý Thừa Ngân/Cố Tiểu Ngũ-Tiểu Phong

1. Nước sông Quên, đặng quên tình. Sông Quên thần kỳ cho ta bố năm quên lãng nhưng không mang đến ta một đời được quên.

Bạn đang xem: Nước sông quên đặng quên tình

Cứ quên được như chàng, thì tốt biết mấy.


2. Có con cáo nhỏ cô đơn

Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình

Cơ mà đâu phải ngắm trăng

Cáo đang muốn đợi cô nàng chăn dê.

Có nhỏ cáo nhỏ bơ vơ

Ngồi trên cồn cát thơ thẩn sưởi mình

Nào đâu cáo muốn sưởi mình

Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.

Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.

3. Có nhỏ cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô... thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về... Có nhỏ cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô... thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua...

4. "Muôn đời muôn kiếp rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng."

"Ta và nàng cùng quên."

5. Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ một mảy may thôi, cả đời ta - Lý Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng thành mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi!

6. Nàng theo ta về, ta sẽ bỏ qua tất cả, chẳng những thế, ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn. Dù nàng còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ cơ hay không, chỉ cần nàng theo ta về, ta hứa sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.

7. Chúng tôi như cô hồn dã quỷ, chúng tôi chưa từng sống dậy. Tôi bám víu lấy bố năm lãng quên, sống tạm bợ qua ngày. Còn chàng, tía năm lãng quên vừa qua, chàng đã gạt văng tất thảy quá khứ.

Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?

Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.

8. Thái tử phi qua đời đã 30 năm ni. Mười mấy năm trước, thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi...

Xem thêm: Lâm Chánh Anh Hay Nhất Không Nên Bỏ Lỡ, Phim Ma Cương Thi

9. Giữa chúng tôi đã tồn tại một quá khứ đớn đau, dòng sông Quên thần kỳ mang lại tôi quên đi tất cả, mà cũng lấy đi trí nhớ của chàng, chúng tôi ngây ngô dại dột, chẳng hiểu sự nào run rủi mang lại chúng tôi lấy nhau thế này. Và tôi ngây ngô dại dột thế nào mà đã ở bên chàng suốt 3 năm...

10. Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù. Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó. Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.

11. Chính chàng đã phân tách lìa đôi ta, chính chàng đã phân tách lìa ta... và Cố Tiểu Ngũ. Chàng đã giết Cố Tiểu Ngũ mất rồi.

Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng đã giết chàng trai duy nhất tôi từng yêu.   

Tôi đã quên tất cả những chuyện trước kia, để rồi đến nơi này, để rồi lấy Lý Thừa Ngân... Chúng tôi đều quên hết quá khứ, thậm chí tôi còn không biết Cố Tiểu Ngũ đã chết...

12. "Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc và yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ cơ đi, được không? Ta... thật ra ta thực lòng... thực lòng..."

"Ta mãi mãi không bao giờ quên Cố Tiểu Ngũ."

13. Nước sông Quên, đặng quên tình. Hễ ai dầm mình vào dòng nước thánh thần, kể từ đó về sau đều quên sạch tất cả những chuyện đau khổ từng trải. Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao sau thời điểm đã quên được rồi, mà trái tyên ổn tôi lại vẫn yêu chàng? Trước kia chàng đối xử với tôi tệ bạc, tuy nhiên tôi không ngăn được mình thích chàng. Ba năm chúng tôi không chỉ một lần đẩy nhau ra thật xa, cớ gì lại đến bước đường ngày hôm nay? Thánh thần đã từng nghe lời khẩn cầu của tôi, để tôi được quên đi những khổ đau những sầu muộn chàng chất chồng trên thân mình. Thế mà ngày hôm ni Thánh thần lại đang trừng phạt tôi chăng? Người khiến tôi nhớ lại tất cả, bé tạo trớ trêu luân chuyển vần đưa đẩy tôi lại lần nữa yêu chàng.

14. Lý Thừa Ngân và Đông Cung là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này, nàng không cõng nổi nó nữa.

15. Có điều, chàng mãi mãi sẽ chẳng nhớ ra tôi đâu.

Cũng may, thà rằng chàng mãi mãi đừng nhớ.

16. Biết đâu sự quên quên lãng đối với chàng mà nói lại là sự trừng phạt nghiêm khắc hữu ích hơn cả, chàng vĩnh viễn không bao giờ giỏi, tôi từng yêu chàng đến mấy.

17. Nhưng muộn rồi, chúng ta cãi vã đã cha năm, vậy mà vẫn phải lòng nhau. Đây là sự trừng phạt của thánh thần dành cho những kẻ đã từng uống nước bé sông Quên, đáng lẽ ra đôi ta nên mãi mãi phân tách xa, mãi mãi không được phép nhớ về nhau.