Má ơi đừng đánh con đau

     

Sáng sớm, vừa open ra ban công thì nghe giờ đồng hồ khóc tự nhà bên đó đường. Chị láng giềng tay cầm cây thanh hao quét nhà, quất túi bụi vào cô phụ nữ chừng 8 tuổi.

Bạn đang xem: Má ơi đừng đánh con đau


*

*

Tiếng bác bỏ hàng làng mạc nói với qua: "Đừng đánh con bé dại nữa...". Như dầu đổ thêm lửa, người mẹ đánh con hăng hơn. Cô bé nhỏ oằn sườn lưng dưới đòn của mẹ. Lúc tôi chạy xuống thì hồ hết chuyện vẫn kết thúc. Nhỏ líu ríu leo lên xe, mẹ chở đi học.

Chuyện này khiến cho tôi nhớ cũng đều có lần sống khu chơi nhởi của trẻ sống Vincom. Một người mẹ đã dùng hết sức bình sinh tát liên tục vào cô đàn bà 4 tuổi. Khi đám đông tò mò và hiếu kỳ tụ lại nhìn, mẹ càng đánh bé hung tợn, vừa tiến công vừa gào, thậm chí còn nhấc cả toàn thân bé bé dại của bé dập rần rần vào vách kiếng. Khi đó, tôi chỉ biết lao cho tới giằng đem đứa nhỏ bé và nói: "Bé đã đau lắm, chị đừng đánh nhỏ nữa". Tôi nói với cô bé: "Con xin lỗi bà bầu liền đi…". Cô bé bỏng khóc chết giả và lắc đầu. Chị em không thể đánh tôi - fan lạ đang đối lập với bà, đề xuất bà ngừng tay.

Xem thêm: “Cô Thắm Về Làng 3”: Tường Vi (Thắm) Háo Hức Đón Tết Truyền Thống

Tôi với cô bé bỏng vào bên trong. Cô nhỏ nhắn nhìn tôi khóc nức nở. Chị em ngồi ở góc khác liếc quan sát tôi và cô bé. Bà cũng cúi gằm mặt. Khi liếc nhìn thấy mẹ khóc, bé bỏng bật đứng dậy, cúi gằm phương diện xuống, cách từng bước bé dại phân vân và chậm trễ đến ôm siết lấy vai mẹ khóc òa cùng nói: "Con xin lỗi mẹ!".

Bà mẹ cũng khóc. Bà nói với tôi: "Bình thường xuyên nó ngoan lắm, sao lúc này nó lì tui nói nó không nghe. Kêu về hoài nhưng không chịu đựng về còn hỗn!".

Tôi nhìn sự hối hận trong nước mắt của chị. Bởi bà mẹ nào cũng có đôi lần như thế. Đánh con, dùng sức mạnh sẵn có của bản thân và quyền làm phụ huynh để trút số đông cơn lửa giận vào nhỏ trẻ. Đôi khi chưa hẳn vì phạm tội của con, mà bởi vì sĩ diện, vì chưng bực tức những người lớn khác.



Tôi cũng đã từng phạt bé mình bởi roi. Vì bác bỏ giúp việc rên rỉ nhắc tội bé xíu My. Tôi phạt đòn bé vì không khiên chế khi hỏi đẳng cấp gì thì bé bỏng cũng không nói.

Tối đó, tôi xin lỗi bé bỏng My bởi mẹ đã không biết kìm nén cơn giận. Nhỏ xíu My thủ thỉ: "Con cũng xin lỗi mẹ. Lỗi của con là làm bà mẹ nổi giận. Cơ hội đó bé không trả lời mẹ vì tất cả bà Năm sinh sống đó. Nhỏ chỉ muốn vấn đáp khi chỉ gồm hai mẹ con mình...".

Kể tự lần đó, tôi thấy rất rất đáng xấu hổ. Do những đứa trẻ - con của chúng ta luôn là đầy đủ đứa trẻ khoan thứ và chủ yếu chúng mới là người dạy họ những bài học kinh nghiệm làm phụ huynh tốt. Cùng trút hậm hực vào bé mình đó là điều tệ hại.